
Từ làng Chèm xuống Bãi Hoa, ngoài con đường nhựa còn có con đường mòn ven sông, men qua các vườn cây, rệ đê, ao chuôm, bãi cát. Đó là quê hương của cà cuống làng Chèm, Hà Nội.
Mùa hè, sau mỗi trận mưa rào, nước ao chuôm dềnh lên bám lấy cỏ cây xanh mướt. Ven đầm, cỏ lác mọc cao vượt hẳn lên với những chùm hoa dại hạt tím nặng nề đan xen lẫn lộn với những cụm trứng cà cuống trắng xanh trong suốt bám trên cọng cỏ lác, dập dờn trên mặt nước. Trẻ con trong làng lội bì bom , gọi nhau đi tuốt trứng cà cuống rồi thủng thẳng vừa đi vừa nếm náp mùi hương ngan ngát tan hoà trong miệng, như ngậm kẹo thơm. Mục đích của chúng là đi “săn” cà cuống chứ đâu phải kiếm trứng ăn chơi. Mùa cà cuống, mỗi đứa một cái giỏ treo đeo sát bên sườn, có buổi bắt đượng đầy một giỏ nhưng cũng đau buốt cả tay vì bị cà cuống đốt. Phiên chợ Chèm nào cũng đầy dẫy cà cuống chín đầy trên mẹt, còn cà cuống sống bò lổm ngổm trong giỏ như cua ấy thế mà chợ chỉ có độc một hàng bánh cuốn người gốc Thanh Trì ngồi bán. Nước chấm thơm phức mùi cà cuống đứng xa còn ngửi thấy ngọt ngào, nồng nàn, quyến rũ. Đó là từ xa xưa còn bây giờ làng Chèm đã hết cái thời thiên nhiên ưu đãi. Cà cuống đã bay xa, có lẽ chẳng bao giờ quay lại bởi còn đâu nữa những đầm, những vũng, những đường mòn ngập nước, cỏ lác cao ngập đầu người xanh tốt vươn cao giữa mùa thu tháng sáu, tháng bảy làm nơi trú chân cho cà cuống sinh sôi nẩy nở. Chẳng riêng người làng Chèm, cả đến người nội thành bây giờ cũng nuối tiếc một thời cà cuống nhất là những người sành điệu ăn ngon kén từ giọt nước chấm kén đi.
Bánh cuốn có nước mắm chắt, có dấm ớt chua cay mà không có mùi cà cuống cũng thành vô vi. Đành rằng bây giờ có tinh dầu cà cuống hoá học nhưng sao bằng cái thứ cà cuống nguyên chất làng Chèm? Dù sao thì trong ký ức người Hà Nội, đôi lúc vẫn cứ thấy hiện lên những bầy cà cuống bay từ đâu về lao vào ngọn đèn xanh cao áp trên đường lăng Bác những đêm hè oi ả hay vào kính cửa buồng sang khách sạn Thắng Lợi Hồ Tây.
Cà cuống thứ thiệt đi đâu mất rồi?! Cà cuống bị huỷ diệt kéo theo những bữa bánh cuốn Thanh Trì buổi sớm lót lòng mất hút luôn. Cuộc sống hiện đại đã xoá đi một khẩu vị cổ truyền - tiếc quá.